Những năm tháng tôi học cấp 2, ngày ấy tôi còn là 1 cô bé hồn nhiên, cười nói tự nhiên vui vẻ! Thành tích học tập của tôi khi ấy luôn đứng đầu lớp, tôi có bạn bè có tất cả những thứ mà nhiều người ao ước có được. Bố tôi làm phó giám đốc đài truyền hình tỉnh, mẹ tôi làm giáo viên cấp 3, chị tôi học cấp 3 khi đó. Rồi đột nhiên 1 ngày, tai nạn đó đã cướp mất đi bố của tôi, người cha mà tôi rất yêu quý. Tôi bắt đầu suy sụp dần, học xa sút kém hẳn các bạn cùng lớp. Chính vì thế mẹ tôi bắt đầu ngày đêm kiếm tiền, có công việc gì làm đó, không tiếc 1 đồng vì lo cho chị em tôi tiền học thêm để tôi có thể tập trung học trở lại. Mọi thứ như áp lực lên đôi vai tôi, không phải vì vấn đề tiền nong, mà là vì nỗi lo sợ 1 ngày nào đó người rời đi tiếp theo là mẹ tôi. Từ đó tôi bắt đầu trầm cảm stress và đôi lúc nghĩ đến cách tự tử để quyên sinh không muốn làm ảnh hưởng đến ai nữa. Tôi tuyệt giao quan hệ mọi người trong gia đình, để mọi người mặc kệ cuộc sống của tôi. Khi đó tôi đỗ vào cấp 3 trường làng, tôi gặp 1 người con trai xấu tính xấu nết, hắn luôn thì thầm gạ tôi làm chuyện người lớn, tôi cố tránh xa, hắn càng lại đến gần và chuyện gì đến cũng đến, vì tôi biết cũng chẳng còn gì để mất nên không kháng cự lại họ, ngược lại tôi chấp nhận làm người của hắn. Tôi nghĩ tháng ngày tăm tối của tôi ngày càng tồi tệ hơn, đúng vậy, hắn ta nay thì cô này mai thì cô khác. Biến bản thân tôi chỉ là đồ chơi xong bỏ đi. Lúc này tôi chẳng còn gì để mất, mất đời người con gái trong sạch rồi. Lúc này là mùa đông se se lạnh, tôi đi nhập hàng hộp que diêm về bán. Nhưng ngồi cả buổi không có ai hỏi mua, tôi lấy que diêm thứ nhất ra quẹt, hơi ấm bỗng lan toả, tôi chợt nhớ về ngày trước khi ba tôi còn sống, đi làm bình thường, cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nhưng rồi que diêm đó vụt tắt nhanh chóng. Tôi liền lấy hẳn hộp que diêm ra đốt, hơi nóng của que diêm lần này bừng cháy hẳn, tôi lại nhớ về ký ức ngày xưa tôi với người yêu trêu đùa nhau thật hạnh phúc, đang hồi tưởng thì hộp que diêm thứ 2 cũng hết cháy. Cơn gió mùa đông lạnh tiếp tục thổi đến, người tôi như chết cứng. Nhưng rồi có 1 người đàn ông qua đường đưa cho tôi miếng bánh bao và bảo ăn đi cho đỡ đói. Tôi liền lấy và ngoạm 1 cái thật to, chiếc bụng của tôi có vẻ đói mấy nay rồi. Nhưng rồi không hiểu sao tôi ngủ lịm đi 1 giấc. Lúc này tôi tỉnh dậy, xung quanh là 4 bức tường, tôi đang nằm trên giường, tôi vội chạy ra hoảng hốt không biết đây là đâu, tôi lật tung căn phòng nhưng không có chữ nào là ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi. Bấc giác có 1 người đàn ông nói to nhắc chúng tôi sắp đến giờ vào ca để làm việc rồi. Ôi trời! Tôi đang ở khu tự trị bên cambodia, nó là 1 khu cho người nước ngoài thuê để làm việc lừa đảo, và tôi đã bị bắt làm việc nơi này. Ở đây tôi chứng kiến đủ loại hình phạt tra tấn đòn roi chích điện ghê rợn, tôi bắt đầu sợ và làm công việc của mình. Chỉ mong 1 ngày nào đó được thả ra. Một ngày không xa, tôi được thả ra vì sự thương cảm. Tôi bắt đầu tìm tòi và phát hiện ra cái Blogspot - nền tảng viết Blog này.
Mọi lời kể ở đây là hư cấu và không có nhắc đến cá nhân nào ở đây!
Theo: https://www.yuzutips.site